GIÁO DỤC

Hội chứng "Burnout" của học sinh chuyên chọn Hà Nội: Cái giá phải trả cho những tấm huy chương.

11 giờ đêm, khi những con phố quanh hồ Tây đã vãn người, thì tại các lò luyện thi ở Cầu Giấy hay khu Trung Tự, ánh đèn vẫn sáng trưng. Những chiếc xe máy của phụ huynh vẫn kiên nhẫn đợi đón con tan ca học thêm thứ 3 trong ngày. Hà Nội luôn tự hào là cái nôi của nhân tài...

By HanoiBiz

12/06/2025


8 phút đọc

11 giờ đêm, khi những con phố quanh hồ Tây đã vãn người, thì tại các lò luyện thi ở Cầu Giấy hay khu Trung Tự, ánh đèn vẫn sáng trưng. Những chiếc xe máy của phụ huynh vẫn kiên nhẫn đợi đón con tan ca học thêm thứ 3 trong ngày. Hà Nội luôn tự hào là cái nôi của nhân tài, là nơi sở hữu những ngôi trường chuyên danh tiếng bậc nhất cả nước như Amsterdam, Chuyên Sư Phạm hay Chuyên Ngữ. Nhưng đằng sau những tấm huy chương vàng lấp lánh và tỷ lệ đỗ Đại học 100% ấy là một thế hệ học sinh ưu tú đang âm thầm kiệt quệ vì hội chứng "Burnout" (Cháy sạch năng lượng) ngay khi tuổi đời còn rất trẻ.

Hà Nội có một "đặc sản" giáo dục mang tên Trường Chuyên. Được bước chân vào cánh cổng trường THPT Chuyên Hà Nội - Amsterdam (Ams), Chuyên Khoa học Tự nhiên hay Chuyên Ngoại ngữ (CNN) không chỉ là ước mơ của học sinh, mà còn là niềm kiêu hãnh (và cả sĩ diện) của cả gia đình, dòng họ. Cuộc đua vào lớp 10 tại Hà Nội khốc liệt hơn cả thi Đại học, với tỷ lệ chọi có khi lên tới 1/15 hay 1/20.

Để chiến thắng trong cuộc đua sinh tồn ấy, những đứa trẻ được ví như "gà nòi" đã phải chạy marathon từ năm lớp 4, lớp 5. Và khi đã vào được trường chuyên, cuộc đua không dừng lại, nó chỉ chuyển sang một cấp độ mới: Khốc liệt hơn, tinh vi hơn và bào mòn tâm trí hơn.

Khi áp lực không đến từ "Thất bại", mà đến từ "Sự hoàn hảo"

Hội chứng Burnout ở học sinh chuyên chọn Hà Nội không giống với sự chán học của học sinh đại trà. Đây là sự kiệt sức của những người luôn cố gắng chạy với 200% công suất.

1. Áp lực đồng trang lứa (Peer Pressure) cực đại

Ở trường thường, bạn có thể là ngôi sao sáng nhất. Nhưng khi vào Ams hay Chuyên Sư Phạm, bạn nhận ra xung quanh mình toàn "quái vật".

  • Đứa bên trái vừa đạt IELTS 8.5 khi mới lớp 10.
  • Đứa bên phải vừa ẵm giải Nhất Quốc gia môn Toán.
  • Đứa bàn trên đang làm chủ tịch 3 câu lạc bộ và vừa xin được học bổng du học Mỹ.

Trong môi trường tinh hoa ấy, sự bình thường (mediocrity) trở thành một tội lỗi. Học sinh rơi vào trạng thái FOSU (Fear of Standing Unremarkably) – Sợ mình trở nên mờ nhạt. Cảm giác thua kém bạn bè gặm nhấm sự tự tin mỗi ngày, khiến các em lao vào học, tham gia hoạt động ngoại khóa điên cuồng chỉ để "bằng bạn bằng bè".

2. Lịch trình dày đặc như một CEO

Hãy nhìn vào thời gian biểu của một học sinh đội tuyển tại Hà Nội:

  • 7h00 - 16h30: Học chính khóa tại trường.
  • 17h30 - 19h30: Ca học thêm Toán tại nhà thầy X.
  • 20h00 - 22h00: Ca học thêm Tiếng Anh hoặc SAT.
  • 22h30 - 2h00 sáng: Làm bài tập về nhà, chuẩn bị dự án CLB, viết bài luận du học.

Giấc ngủ trở thành một thứ xa xỉ. Những cốc cà phê đậm đặc, nước tăng lực là bạn đồng hành mỗi đêm. Sự thiếu ngủ triền miên (Chronic Sleep Deprivation) khiến não bộ các em luôn trong trạng thái căng thẳng, dễ cáu gắt và mất khả năng tập trung sâu, dẫn đến hiệu quả học tập giảm sút – và khi điểm số tụt, các em lại càng cắt bớt giờ ngủ để học. Một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

3. Kỳ vọng của "Phụ huynh trực thăng" (Helicopter Parents)

Phụ huynh Hà Nội nổi tiếng là quan tâm đến việc học của con, đôi khi là thái quá. Với cha mẹ có con học trường chuyên, kỳ vọng này càng nặng nề.

  • "Bố mẹ đã đầu tư cho con bao nhiêu tiền ăn học, con phải vào được Ivy League (Mỹ) hay ít nhất là Ngoại thương, Y Hà Nội."
  • Những lời động viên vô tình trở thành gánh nặng: "Cố lên con, anh họ con được giải Quốc tế đấy", "Nhà mình chưa ai trượt Đại học cả".

Đứa trẻ gánh trên vai danh dự của cả gia đình. Chúng không dám ốm, không dám kêu mệt, và càng không dám thất bại. Chúng học cách che giấu cảm xúc thật sau nụ cười gượng gạo (Smiling Depression) để làm hài lòng người lớn.

Hệ quả đau lòng: Những "Cỗ máy giải đề" rỗng tuếch bên trong

Cái giá của những tấm huy chương không chỉ là mồ hôi, mà đôi khi là cả sức khỏe tâm thần.

Sự mất kết nối với bản thân: Nhiều học sinh chuyên Toán, chuyên Lý cực giỏi giải các bài toán hóc búa trên giấy, nhưng lại ngơ ngác trước các vấn đề cuộc sống. Các em không biết mình thực sự thích gì, đam mê gì ngoài việc giải đề. Khi được hỏi: "Con muốn làm nghề gì trong tương lai?", câu trả lời thường là sự im lặng hoặc những câu trả lời rập khuôn theo định hướng của cha mẹ. Các em trở thành những "Zombie học thuật" – giỏi kỹ năng nhưng nghèo nàn về cảm xúc và trải nghiệm sống.

Bùng nổ các vấn đề tâm lý học đường: Các phòng tham vấn tâm lý học đường tại Hà Nội ghi nhận tỷ lệ học sinh trường chuyên tìm đến (hoặc bị ép đến) ngày càng tăng. Rối loạn lo âu, trầm cảm, hội chứng tự làm hại bản thân (Self-harm) không còn là chuyện hiếm. Đáng sợ hơn, có những em chọn cách cực đoan nhất để giải thoát khỏi áp lực, để lại nỗi đau tột cùng cho gia đình và xã hội.

Cần một định nghĩa mới về "Thành công"

Đã đến lúc xã hội Hà Nội, đặc biệt là các bậc phụ huynh và nhà giáo dục, cần dũng cảm nhìn nhận lại. Chúng ta đang đào tạo ra những nhân tài thực thụ hay đang vắt kiệt sức lực của một thế hệ?

1. Huy chương không phải là tất cả

Tấm huy chương vàng Olympic hay điểm SAT 1500+ chỉ là tấm vé thông hành bước đầu. Nó không đảm bảo một cuộc đời hạnh phúc hay thành công bền vững. Các trường Đại học hàng đầu thế giới ngày nay (như Harvard, MIT) cũng đã bắt đầu thay đổi tiêu chí tuyển sinh: Họ tìm kiếm những con người có Nội lực (Resilience), có lòng trắc ẩn và sự cân bằng, chứ không chỉ là những cỗ máy đạt điểm tuyệt đối.

2. Hãy trả lại cho con quyền được... thất bại và nghỉ ngơi

Phụ huynh cần học cách chấp nhận rằng con mình có thể không đứng nhất lớp, có thể mệt mỏi và cần một ngày nghỉ học chỉ để ngủ bù. "Gap year" (năm nghỉ ngơi) hay việc giảm bớt một vài lớp học thêm không phải là tụt hậu. Đó là khoảng lặng cần thiết để đứa trẻ nạp lại năng lượng (Recharge) và tìm lại niềm vui trong việc học.

3. Vai trò của nhà trường: Giảm tải thực chất

Các trường chuyên tại Hà Nội cần bớt "bệnh thành tích". Hãy giảm bớt áp lực thi đua giữa các lớp chuyên, giảm tải chương trình hàn lâm không cần thiết và tăng cường các hoạt động chăm sóc sức khỏe tinh thần. Một ngôi trường danh tiếng thực sự phải là nơi học sinh thấy hạnh phúc khi đến trường, chứ không phải là nơi các em thấy sợ hãi mỗi mùa thi.


Kết luận

Những tấm huy chương lấp lánh trong phòng truyền thống là niềm tự hào của Hà Nội. Nhưng nụ cười rạng rỡ và ánh mắt hạnh phúc của những đứa trẻ khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần mới là tài sản quý giá nhất của tương lai.

Đừng để "trường chuyên lớp chọn" trở thành những lò luyện thi thiêu đốt tuổi thanh xuân. Hãy để nó trở lại đúng nghĩa là môi trường nuôi dưỡng tài năng, nơi ngọn lửa đam mê được thắp lên chứ không phải nơi con người bị thiêu rụi bởi áp lực (Burnout).

Hỡi những bậc cha mẹ thông thái của thủ đô, hãy ôm con mình một cái thật chặt tối nay và nói rằng: "Dù con có huy chương hay không, con vẫn là niềm tự hào lớn nhất của bố mẹ."

#HOICHUNG
#BURNOUT
#HOCSINHCHUYEN
#HUYCHUONG
#HANOIBIZ

HanoiBiz

By HanoiBiz

Chia sẻ kiến thức hàng đầu về kinh doanh, công nghệ và khởi nghiệp tại Việt Nam

Bài viết liên quan